Hôm kia, Ba S ngồi nói chuyện với T, vui miệng hỏi "T đặt tên cho em của con chưa ? Con thích em con tên là gì?" Sau vài phút si nghĩ dữ dội, T trả lời "Em con tên Thì Là đi Ba!" Ba S cũng ngạc nhiên, thấy cái tên ngồ ngộ, nghe cũng vui vui, bèn cười khoái chí đồng ý. Sau đó đem khoe mẹ. Mẹ nghe xong cười tủm tỉm.
Chiều hôm qua, Ba S về khoe tiếp với Ông Nội rằng bé T đã T đặt tên cho em của T là Thì Là, Ông Nội cũng chưa hiểu nó hay ở chỗ nào, chỉ nghe là lạ, vui tai. Ba S lại còn nghĩ rằng chắc vì T thường ngày hay quấn quýt mẹ làm bếp nên được mẹ dạy cho biết tên các loại rau, củ mà mẹ thường dùng nấu ăn, thấy tên của rau Thì Là đẹp nên lấy đặt cho em. Đến hồi mẹ với T cùng nhau kể cho Ba S và Ông Nội nghe về "Sự tích cây Thì Là" thì hai người mới phá ra cười khoái chí.
Truyện là như thế này (truyện là dân gian và được kể theo version của mẹ đó nha, thế nên đừng ai trách mẹ "đạo văn", "cướp bản quyền" hay "không tuân theo bản gốc" gì gì đó, mẹ không có "tài" đó đâu à:)) )
Ngày xửa ngày xưa (truyện cổ tích bao giờ cũng bắt đầu bằng "ngày xửa ngày xưa" mà hen), khi Ông Trời tạo ra muôn vật cỏ cây, trong một khu rừng nọ có rất nhiều cây cối chung sống vói nhau, nhưng không ai có tên cả, cây này gọi cây kia bằng "Bạn ơi, bạn à!" vậy thôi. Thế cho nên một ngày kia, cả khu rừng đồng ý phải thỉnh cầu với Ông Trời một chuyện quan trọng. Họ muốn được đặt tên riêng cho mình. Thế nên Ông Trời họp tất cả cây cối trong rừng lại và nói "Thôi được rồi, vậy bây giờ ai thích được gọi bằng tên gì, thì nói cho ta biết, ta sẽ lấy tên đó mà đặt luôn vậy". Thế là mỗi cây đều suy nghĩ ra những cái tên thật đẹp, thật quý cho mình. Cây thì đặt là Cây Táo, cây thì gọi là cây Lê, còn các loài hoa thì ôi chao nhiều ơi là nhiều tên đẹp: Lan, Cúc, Huệ, Hồng, Thược Dược, Mai, Đào,...
Mãi đến chiều tối, khi các cây và hoa đều đã có tên riêng của mình, thì Ông Trời trông thấy có một bụi cây nhỏ bé, lá xanh, đứng khép nép trong góc, vẫn còn có vẻ suy nghĩ. Ông Trời mới hỏi bụi cây nhỏ "Còn con, con tên là gì? " Bụi cây vẫn còn mải suy nghĩ, nghe Ông Trời hỏi thì giật mình "Uhm... thì...là..., thì... là...." Ông Trời mới nói "Ồ, vậy ra con muốn đặt tên con là "Thì Là" à. Vậy từ nay ta sẽ gọi con là Cây Thì Là nhé"
Thế là từ đó, loài cây lá nhỏ, xanh, mọc thành bụi nhỏ mang tên là Cây Thì Là
Truyện cổ tích là như vậy, còn bé T thì chắc vì quá yêu thích nhân vật bụi cây bé nhỏ ngập ngừng, nên đã lấy của nó mà đặt luôn cho em mình. Nhưng kể ra cũng hay, cái nickname này thật không đụng hàng á nha!! :)))))
Bonus Cây Thì Là ngoài đời thiệt
(hình siu tầm)