Tuyết rơi mờ trời (chụp qua cửa kiếng từ trong nhà nên nhìn càng thêm "mờ mịt" :-P)
Sau khi tuyết tạm nghỉ giải lao sau một ngày một đêm thì xung quanh thành vầyCây đỗ quyên trước sân giơ tay lên đầu hàng:-P
Cái bậc bằng gạch cao 3 tấc ngăn giữa vườn cây và sân cỏ cũng bị lấp luôn. Mảnh vườn bé tí teo của bé T thì chìm ngập trong tuyết.
Cây cối nhìn như trong mấy cái postcard
Và hai mẹ con chỉ chờ trời quang mây tạnh như thế là lao ngay ra sân
Đây là mùa đông đầu tiên mẹ cho T ra trời tuyết chơi. (Mùa đông 2008 thì T mới có 3 tháng. Mùa đông năm ngoái thì T vào viện nằm ngay mùa Xmas, thế nên đương nhiên sau đó là bị ba mẹ úm kỹ trong nhà. ) Chỉ mới có năm nay nàng mới được ra sân, mà mẹ vẫn phải vô cùng thận trọng, trang bị đầy đủ snowsuit, boots, mittens, hat không sót món chi. Vậy chứ cũng chạy ra chơi được chừng 10 phút là phải bồng bế nhau vào rồi, vì T ở trong nhà hò hét hào hứng dữ lắm, vậy mà ra tới ngoài sân thì tự nhiên đứng im ru như tượng, để mặc cho gió thổi, tuyết rơi đầy mặt. Mẹ sợ T bị cóng nên đành bế T vào. Nhưng vào đến nhà thì mới biết T bị lạnh bất ngờ nên đứng vậy, chứ T khoái lắm, thè lưỡi liếm tuyết rơi trên mặt nữa là, và người T vẫn ấm hoàn toàn. Chắc vài lần nữa T sẽ quen và thích lắm đây.