Thursday, May 27, 2010

Bệnh dịch đang hoành hành!

...
Thiệt tình mà nói đây là một căn bệnh vô cùng nguy hiểm!

Nó lây lan một cách nhanh chóng, đi từ tiểu bang này sang tiểu bang khác chỉ sau một cái click chuột (chính xác là từ bờ-lốc này sang bờ-lốc khác với tốc độ nhanh gấp mấy chục lần tốc độ của mí con airborn virus). Và những người có nguy cơ mắc bệnh cao nhất là những phụ nữ trẻ, thích táy máy tay chân, và đặc biệt là thích.. ....xí xọn...... như mẹ

Bệnh đó nôm na gọi tên là "Tự Mày Mò Làm Đồ Để Điệu" với những biểu hiện thông thường như lò dò đi sưu tầm hạt này hạt kia, dây này dây nọ, rồi nào kềm kéo, đồ nghề... Sau đó là ngồi rị mọ xâu qua xâu lại, gỡ ra gắn vào cho đến khi lắp ráp xong một món ưng ý mới chịu thôi. Biểu hiện cuối cùng (và cũng là đáng sợ nhất - vì nó có chất kích thích, dễ làm cho cơn bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng) là cảm giác "tự sướng" khi nhìn sản phẩm của mình.

Kết quả của một người bệnh mới nhuốm thì sơ sơ ra vầy:


Dây và bông tai màu khói


Dây và bông tai màu xanh điểm vàng

Chưa có dịp để điệu, nhưng để đó ngắm nghía thấy cũng thú.

Nhưng nói nào ngay, chưa biết thì thấy tò mò, biết rồi thì thấy cũng vui vui. Thôi thì coi như phải cảm ơn cô D.Q., cô S., và nhiều cô bạn không quen khác đã góp phần "lây bệnh" cho mẹ (hehehe, có ai đời "người bị bệnh" mà lại đi cảm ơn "người đã lây bệnh " cho mình kia chứ!) Dù sao thì đây cũng là một thú tiêu khiển nhã nhặn, mẹ sẽ thỉnh thoảng "bị bệnh" khi thật rảnh rỗi , vì mẹ biết mẹ mà, tính tỉ mẫn kiên nhẫn này kia là mẹ lâu- lâu- mới- có- được, còn thì nóng vội toàn tập. Bởi vậy mẹ hy vọng tràn trề rằng mẹ sẽ không mắc bệnh nặng như mấy cô, mấy dì khác đâu


PS: Chắc phải kiếm người để tặng quá, chứ không thì đâu thể có hứng làm tiếp cái mới được chứ ha (hahaha, vậy mà kêu bệnh nhẹ !)