Friday, February 10, 2012

Truyện đọc lúc nửa đêm

(khuyến cáo: không nên nhìn vào bất cứ tấm gương soi nào trong và sau khi đọc truyện này)…
...

Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, trên xe chỉ còn người lái xe và một hành khách là một cô gái trẻ tóc dài trong chiếc áo trắng ngồi ở hàng ghế cuối cùng …

Bác tài thong thả lái xe về bến cuối, miệng huýt sáo một bài hát yêu thích, trong đầu hình dung đến giây phút sum họp cùng gia đình sau ngày làm việc vất vả, mắt liếc vào kiếng chiếu hậu … không thấy cô gái áo trắng đâu nữa… Một thoáng giật mình, anh cẩn thận dừng xe quay đầu nhìn lại … cô gái vẫn còn ngồi đó.

Cho rằng mình đã không quan sát kỹ, bác tài yên tâm cho xe đi tiếp, mắt lại liếc nhìn vào kiếng chiếu hậu … cô gái lại biến mất!!

Chột dạ, bác tài cho dừng xe, quay đầu lại nhìn … thật kỳ lạ, cô gái vẫn còn ngồi đó. Hơi mất bình tĩnh, anh hít một hơi thật sâu để tự trấn an mình và cho xe đi tiếp, tự nhủ rằng sẽ không nhìn vào kiếng chiếu hậu nữa. Đi được một đoạn ngắn, khi đã bình tĩnh hơn anh không nén được tò mò, lại liếc nhìn vào kiếng chiếu hậu … cô gái lại biến mất!!

Quá hoảng sợ, anh dừng xe lại, ngồi cứng đơ, không đủ can đảm quay lại nhìn lần nữa mà nhìn trân trân về phía trước … Có tiếng bước chân về phía anh …

Cô gái trong bộ đồ trắng, tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu tiến lại gần anh và cất tiếng nói:





...
...

“Tôi và anh có thù oán gì mà sao … mỗi lần tôi cúi xuống cột dây giầy là anh lại thắng xe gấp khiến tôi lao đầu vào ghế trước để mặt mũi ra nông nỗi này …”

Truyện có nhiêu đó thôi, chúc cả nhà ngủ ngon (nhớ là không được nhìn vào kiếng đó ^^)

From Duong Hiep/LHPers group on Facebook