Mấy bữa nay trái gió trở trời, T lúc nóng lúc lạnh, nên cuối cùng là tuần vừa rồi T ở nhà nhiều hơn đi học. Sáng nay mẹ gọi T dậy chải răng rửa mặt thì thấy con ho khúng khắng, rồi hắt xì đâu 3-4 cái liền. Quay qua quay lại, mẹ thấy hai lỗ mũi của T đang be bét máu.
Biết là mùa đông lạnh, khô, sưởi chạy rần rần cả ngày lẫn đêm nên chuyện bị chảy máu cam là chuyện luôn phải dè chừng vì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng khi mẹ nhìn thấy máu be bét trên mặt, trên tay con vậy, mẹ cũng hết hồn hết vía, lật đật chụp cái khăn chậm máu cho con liền.
T nhìn thấy máu đỏ thấm trong khăn chắc cũng hoảng hồn, nhưng nhìn thấy cái mặt mẹ hớt hãi chắc còn hoảng hồn hơn. T mếu máo cầm tay mẹ lắc lắc rồi nói "Mẹ ơi, mẹ nói T "You're okie" đi mẹ! " Lúc đó mẹ mới giật mình. Mẹ thấy mẹ có lỗi với con ghê luôn. Lẽ ra trong những lúc bối rối như vậy, mẹ phải là người biết giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho con, giúp con bình tĩnh, chứ đâu phải đợi con nhắc như vậy đâu nè.
Mẹ hối hận ghê. Mẹ đã hôn con, vuốt má con rồi nói " Ừ, bé T ơi, you're okie ha con". Và lời động viên của mẹ khiến cho con tươi tỉnh hẳn lên. Mẹ phải lén quay qua chỗ khác để con không thấy là mẹ đang rơm rớm nước mắt. Mặt mũi con nhoẹt nhòe máu nhưng miệng thì cười tuơi, nhìn con thương quá là thương.
Bây giờ chắc con đang chơi giỡn trong lớp với cô giáo và các bạn rồi. Sáng tới giờ không có nghe cú điện thoại nào từ trường của T gọi, nên mẹ cũng bớt lo.
T ơi, mẹ biết mẹ làm mẹ còn dở lắm, nhưng mẹ sẽ luôn cố gắng để là chỗ dựa đầy tin cậy của con nha.
Mẹ thương con lắm lắm.
Biết là mùa đông lạnh, khô, sưởi chạy rần rần cả ngày lẫn đêm nên chuyện bị chảy máu cam là chuyện luôn phải dè chừng vì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng khi mẹ nhìn thấy máu be bét trên mặt, trên tay con vậy, mẹ cũng hết hồn hết vía, lật đật chụp cái khăn chậm máu cho con liền.
T nhìn thấy máu đỏ thấm trong khăn chắc cũng hoảng hồn, nhưng nhìn thấy cái mặt mẹ hớt hãi chắc còn hoảng hồn hơn. T mếu máo cầm tay mẹ lắc lắc rồi nói "Mẹ ơi, mẹ nói T "You're okie" đi mẹ! " Lúc đó mẹ mới giật mình. Mẹ thấy mẹ có lỗi với con ghê luôn. Lẽ ra trong những lúc bối rối như vậy, mẹ phải là người biết giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho con, giúp con bình tĩnh, chứ đâu phải đợi con nhắc như vậy đâu nè.
Mẹ hối hận ghê. Mẹ đã hôn con, vuốt má con rồi nói " Ừ, bé T ơi, you're okie ha con". Và lời động viên của mẹ khiến cho con tươi tỉnh hẳn lên. Mẹ phải lén quay qua chỗ khác để con không thấy là mẹ đang rơm rớm nước mắt. Mặt mũi con nhoẹt nhòe máu nhưng miệng thì cười tuơi, nhìn con thương quá là thương.
Bây giờ chắc con đang chơi giỡn trong lớp với cô giáo và các bạn rồi. Sáng tới giờ không có nghe cú điện thoại nào từ trường của T gọi, nên mẹ cũng bớt lo.
T ơi, mẹ biết mẹ làm mẹ còn dở lắm, nhưng mẹ sẽ luôn cố gắng để là chỗ dựa đầy tin cậy của con nha.
Mẹ thương con lắm lắm.