Vậy mới nói. Tự nhiên hứng hứng rủ nhau lái xe qua Windsor (Canada) chơi. Nói nào ngay thì cũng chẳng xa xôi gì, chỉ hơn 40 phút lái xe là tới hà, lại còn có dịp xài thử cái Passport Card (dạng thẻ giống như ID, chứ không phải dạng cuốn sổ nhỏ như hồi nào giờ). Card này xài được khi qua Canada, Mexico, Carribean, và linh tinh cái gì nữa đó quên rồi. Nói chung đi gần gần Mỹ thì được, chứ về VN thì vẫn phải dùng cuốn sổ Passport kia.
Lâu ngày trở lại (chính xác là từ hồi có bầu T 6 tháng, đi qua Canada chơi cùng với gia đình bé M hôm má M đi thi quốc tịch ở Detroit, thi đậu rồi khoái quá nên kéo nhau qua Windsor ăn dim sum), thấy Windsor nghèo quá, dân chúng đi đâu hết rồi, nhà cửa cũ kỹ bỏ hoang. Chỉ có khúc bờ sông là vẫn còn đẹp.
Lâu ngày trở lại (chính xác là từ hồi có bầu T 6 tháng, đi qua Canada chơi cùng với gia đình bé M hôm má M đi thi quốc tịch ở Detroit, thi đậu rồi khoái quá nên kéo nhau qua Windsor ăn dim sum), thấy Windsor nghèo quá, dân chúng đi đâu hết rồi, nhà cửa cũ kỹ bỏ hoang. Chỉ có khúc bờ sông là vẫn còn đẹp.
Đứng bên Canada nhìn qua bên Mỹ thấy bao nhiêu là tòa nhà cao ngất ngây, coi khá giả thịnh vượng, chứ mà từ bên Mỹ nhìn qua phía Canada thì chỉ thấy mỗi khúc có sòng bài (Casino) Ceasar là hào nhoáng, còn lại xung quanh coi thảm quá.
Lại còn nhiều cái bực mình quá lắm.
Lại còn nhiều cái bực mình quá lắm.
Đậu xe xuống bờ sông chơi, nó bắt đóng 2 đồng (bên Mỹ đậu xe free). Không có tiền kẻng, nó không chấp nhận tiền giấy, chỉ chấp nhận credit card. Chạy tới nhà hàng kế nên đổi tiền nó không chịu đổi. Quẹt credit card xong nhìn lên thấy nó in thêm: phí chuyển tiền mất 3 đồng nữa. Nhìn chỉ muốn la làng lên giống Vi Tiểu Bảo "Con bà nhà nó, 18 đời tổ tông con rùa đen!". Gì mà đậu xe mất tới 5 đồng bạc.
Lại còn "nghiệt ngã" hơn nữa khi 5 đồng vừa bị cướp đó chỉ đủ đậu xe đến 6PM thôi (nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 5 giờ rưỡi rồi). Qua 6 giờ chiều, muốn đậu thì phải đưa thẻ cho nó cướp thêm 5 đồng nữa. Má ơi, thôi nhảy xuống chụp hình lẹ lẹ rồi dzọt cho rồi. Thiệt bó tay!
Ghét nhất là mấy cái Shopping Mall ở Canada. Buôn bán gì mà kì, thứ Bảy cuối tuần mà 11 giờ trưa mới mở cửa, nhưng 6 giờ chiều đã đóng cửa rồi. Ghé 1 tiệm Old Navy to oành giữa xa lộ, định vào kiếm thêm quần áo linh tinh cho mùa hè, thì thấy tắt đèn đóng cửa đi ngủ rồi. Ghé qua 1 tiệm Coach trong cái Crossing Mall cũng to hoành tráng không kém để kiếm cái wallet mới, thấy có mấy cái sale đã quá (50% off, rồi thêm 30% off nữa), nhưng mới dòm dòm được hai ba cái, thì có cô nhân viên tới nhẹ nhàng nói "5 phút nữa là tiệm tui đóng cửa. Sorry nha bồ tèo!" Mình đụng vô nó giữ tay mình lại mới hỗn chứ! Bực mình quá xá, đi ra méc Ba S, Ba S nói gì kì há, ở Mỹ còn 5 phút nữa mà mình vô, nó cũng không dám làm gì mình, đợi cho mình mua sắm chán chê rồi nó mới đóng cửa. Còn bên Canada này kì ghê! Chắc họ không cần khách hàng hay sao ấy. Chảnh giống VN quá ! :-((
Hồi qua chui hầm, hồi về chạy trên cầu Ambassador. Trên đường về, mẹ thất vọng não nề. Xứ gì mà kỳ. Ba S nói "May quá là mình ở Mỹ. Chứ ở bên này chẳng biết phải sống làm sao !" (Ây da, thiệt sorry quý dzị nào ở Canada hôm nay lạc vô cái blog này hen, hổng cố tình nói xấu, chỉ là cái xấu nó tự động nhảy ra làm mình khó chịu quá à !)Say bye bye Canada, không hẹn ngày tái ngộ !!:-((
Thôi về Mỹ đi chơi công viên Mỹ vậy
Bác Hai cho 3 cái lồng đèn giống trong phim Tangled, nhưng bị rách hết hai cái, cái còn lại bay là đà được chừng mấy mét, Ba S phải chạy theo sợ nó bay rớt trúng nhà người ta rồi gây hỏa hoạn. Haizza, đúng là đồ China!
Tốn cả buổi chiều đi chơi, có thư giãn chút chút, nhưng hổng thấy thỏa mãn tí nào. Thôi đi mướn phim về nhà nằm coi cho khỏe:-)
Có người tranh thủ cưỡi ngựa liền.
Hồi đó T sợ con ngựa này lắm lắm, mỗi lần tới gần thôi là đã khóc hét lên. Giờ lần nào đi chợ cũng phải thủ sẵn vài cents cho nàng cà rọc cà rọc :-)
Thôi coi như vậy cũng hết một buổi chiều ngày thứ Bảy. Cuộc sống mà, có lúc vui, cũng phải có lúc bực mình bực mẩy chứ ha. Chứ không lẽ tối ngày cứ cười hề hề, giống khùng, coi sao đặng !