Tình hình là vầy: Mấy tuần nay mẹ thấy T gặp người lạ là thái độ của T kỳ cuc lắm, cứ đứng sửng sốt nhìn người ta trân trân. Không dám nhúc nhích, không cười nói cứ như bị frozen, cũng không chịu chào hỏi gì ai hết. Mẹ nghĩ là T đã qua cái thời kỳ đỉnh điểm của stranger anxiety rồi chớ, vì T đã hơn 18 tháng rồi còn gì. Bởi vậy mẹ lo rằng vì T ít được đưa đến chỗ đông người nên T nhát người, điều đó rất là hổng tốt cho sự phát triển của con nít, nhiều khi để lâu dần con sẽ tự thu mình vào cái vỏ ốc của riêng con, riết coi chừng thành autism.
Cho nên ba mẹ tích cực cho T đi chơi, đến những chỗ nhiều con nít cho con làm quen và hội nhập với các bạn.
Chiều hôm qua cả nhà chở nhau đến Oakland mall gần nhà, nơi đó mẹ nhớ mài mại rằng hình như có một sân chơi dành cho con nít. Ba cứ chở đến đại, ai dè hên đúng là ở có playground. Lúc đầu khi T mới được dẫn vào sân, con cứ rúm người lại, rồi túm chặt lấy tay ba nói "Hông! Hông!" Ba cứ thả T đại rồi ra ghế ngồi. Con tò mò, sợ sệt nhìn các bạn cười giỡn, leo trèo, chạy nhảy, còn con thì im như tượng. Nhìn T mẹ thêm lo.
Đến chừng hơn nửa tiếng sau thấy T bạo dạn dần lên. T biết mấy bạn trong sân không có gì để khiếp hãi. Cả mấy con thú màu xanh màu đỏ cũng không có nguy hại gì T, nàng mới bắt đầu lò dò theo chân các bạn.
Chui trong mình con rắn màu nâu.
Mấy con thú trong đây đều làm bằng nhựa gì hay lắm, vừa cứng cứng chịu được sức nặng của con nít, mà lại vừa có chút độ đàn hồi như cao su, té hổng có bị đau. Chơi quen một hồi, T hăng hái hẳn lên, đi hết bên này, rồi lạng tới bên kia, rất là thích thú.
Nhưng mà cũng hổng phải con nít chơi với nhau là an toàn trăm phần trăm đâu nhe. Có một tên nhóc người Trung Đông, chắc chừng 3-4 tuổi hơn chứ mấy, thật là dễ sợ lắm (cái tên nhóc mặc áo cam này nè).
Thế là sau khi méc má nó, Ba S phải đi theo gần gần làm bodyguard cho T.
Cuối cùng má nó thuyết nó không nổi, đành phải lôi chàng đi về luôn.
Phần các bạn còn lại thì quá sức dễ thương!