Monday, August 31, 2009

Bông hồng cài áo

Để dâng mẹ và để làm quà Vu Lan cho những người nào có diễm phúc còn mẹ.
Medford, Hoa Kỳ, tháng tám, 1962,
Nhất Hạnh


Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn. Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ, cũng hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, lo âu.... sợ sệt lo âu một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chưa chắc chắn phải đến :

Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời !
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.

Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Ðể dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...

Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời.

Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt nam không ưa cách nói cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị vừa đúng mức :

Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau.

Ngon biết bao ! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lên ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay ? hay là tơ trời đâu la miên ?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi ", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp một, và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận.

Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chẩy ra . Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý thương yêu của tôn giáo vốn dạy về tình thương.

Ðạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Ðạo Chúa có đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ Mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương tín ngưỡng và hành động thì không xa chi mấy bước.

Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ (Mother's Day) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với Thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Ðông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ Thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy ở trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng.

Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào; chúng tôi không có được cái tự hào được cài trên áo một bông hoa màu hồng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan.

Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món qùa lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Ðừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói: "trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ!". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Ðòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Ðể mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Ðể khi mẹ mất mình có cảm nghĩ: "Thật như là mình chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ!"

Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang còn sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi: " Mẹ ơi, mẹ có biết không ?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi ngừơi cũng có thể hỏi một câu như thế, bởi vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng.

Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Kiền Liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương Tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận.

Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ là con. Ðó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa thầy giáo hỏi rằng: "Con mà thương mẹ thì phải làm thế nào?" Tôi trả lời: "Vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi". Bây giờ thì tôi biết rằng: Con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi " làm thế nào " nữa!

Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt hại cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Ðể mai này anh chị đừng có than thở rằng: Ðời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.

Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Ðáng nhẽ chị tôi không đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi.

Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói: "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm khóc. Chị nói: "Thôi con không lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. "Cắt ái từ sở thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào mà không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng qúi báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.

Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: "Không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ!". Tôi đã nói là tôi không khuyên răn gì hết -- tôi không giảng luân lý đạo đức -- rồi mà! Tôi chỉ nhắc anh: "Mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương". Ðể chị đừng quên, để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn : Cũng không phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo anh một bông hoa hồng: để anh sung sướng, thế thôi.

Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh, như thế này. Chiều nay, khi đi học hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi, thì anh cũng hỏi một câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Và ngày mai mất mẹ, Anh sẽ không hối hận, đau lòng , tiếc rằng anh không có mẹ.

Ðó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Ðóa hoa mầu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi./.

Thích Nhất Hạnh (1962)

Source: budhanet.net

Thursday, August 27, 2009

Bò tôm nướng vỉ

Ăn tiếp cho hết rau mùa hè.
Món này ngồi nướng tại bàn, vừa nướng, vừa cuốn, vừa xực, thơm thơm mùi thịt cháy cháy ... hic..hic.. nhắc tới lại thấy thèm nữa...

Cơm gia đình

- Canh khổ qua dồn thịt (khổ qua Ba 3 trồng, trái nào trái nấy chắc nịch, còn ở chợ VN bán 2.99$/lb, mắc thí ớn luôn mà nhiều khi bị mềm uồi không tươi:-(
- Tôm xào sauce Teriyaki, cho thêm hai trái ớt Mễ Jalapeno vô ăn cay xé xác luôn
- Cải chua (Má muối cho) xào đậu hũ, dầu hàu.

Update pix

Là những hình chụp lai rai mấy tuần nay
Mặc sweater có mũ, nhìn y như con trai
Vẻ mặt ngây thơ vô... số tội :-)
Hình hôm Ba Mẹ đi ăn Mc. Donald, cho T gặm french fried. Tấm dưới thấy được hai cái răng

Còn đây là Na Tra mũi tẹt của nhà mình nè !! Ta đa đa...!!!! :-)
(Ngẫm lại cũng hơi thắc mắc, mũi mẹ không thấp, mũi ba cũng rất cao, vậy sao T nhà mình lại ra như thế lày ??? ^_^)

Thursday, August 20, 2009

Ăn chiều

Tuần này thấy thịt bò T-bone sale còn 6$/lb (bình thường là trên 10$/lb), nên mua về làm steak ăn. Đúng là thiên hạ nói không sai, T-bone làm steak là số dzách !!
Rau trộn
Một miếng thịt làm xong, chất lên choán gần hết cái đĩa. Nhưng mà vì mong ước gọn nhẹ của người ăn (hihihi, cứ nghĩ là đồ ăn trong một dĩa lớn thì ít hơn đồ ăn trong 3 dĩa nhỏ :-), nên mặc dù đĩa chật, mẹ vẫn cố chất thêm mì và khoai tây chiên
Nguyên bànYummm...yummm...

Tuesday, August 18, 2009

St.Andrew' s 2nd Annual Festival and Concert

Hôm cuối tuần rồi nhà thờ Lansing có sự kiện lớn, là làm lễ khánh thành tượng đài Đức Mẹ . Đi kèm với lễ khánh thành là tổ chức Festival hằng năm cho dân chúng về vui chơi, ăn uống, và xem ca nhạc .

Brochure (có cái có màu đẹp hơn, mà quên chụp rồi)Về đến nơi là 5 giờ chiều thứ Bảy. Trời nóng hơn 90oF chảy mỡ.

Ngoài trời được căng lều với nhiều gian hàng bán đồ ăn, thức uống
Trong lều.
Sân khấu với dàn ca sĩ được mời về biểu diễn
Nguyễn Hưng. Rất ấn tượng với giọng ca còn khá hay, nhưng sao giờ him ốm quá xá, nhảy cũng không còn lả lướt như hồi xưa.
Nụ cười quen thuộc, giao lưu cự kỳ thân thiện làm các bà các cô nháo nhào phóng lên sân khấu xin tặng hoa, ôm hôn thần tượng
Bảo Hân. Hát được thôi, nhưng nhảy rất sung.
Còn có ca sĩ Vân Quỳnh nữa, trẻ, giọng tốt nhất trong 3 vị, hơi béo, nhưng hình nào chụp cũng bị mờ nên không để lên được.

Ca sĩ hát xong màn một thì cũng đã 8 giờ tối. Ra ngoài giải lao và ăn uống và ngắm cảnh.
Xung quanh tượng đài, nhân vật chính cho ngày mai.
Người già chẳng thấy đâu (chắc trời nóng quá nên năm nay ít người dự hội chợ, với lại vé đến 50$/ người ghế VIP, 35$/người ghế bình thường, cũng hơi căng so với tình hình dân chúng đang bị thất nghiệp quá trời). Chỉ thấy lóc chóc nhiều con nít.
Và hai con nít đặc biệt nhiệt tình tham gia :-)Ai nấy đầu tóc bê bết mồ hôi
Mặt mũi lờ đờ, nhưng cũng ráng cười để nhá tấm hình :-)
Bỏ L, trong đồng phục của đội thiếu nhi thánh thể, giúp việc tùm lum từa lưa trong buổi hội chợVào sân khấu xem tiếp ca nhạc, Áo Dài 's show và nhảy nhót đến tận 11 giờ mới về tới nhà.

Ngày hôm sau


Trời vẫn nóng gần 90o như thử thách lòng người. Sân nhà thờ đông như hội
Độit thiếu nhi múa tung hoa
Đội thiếu niên nữ mặc áo dài khăn đóng múa dâng hoa Đức Mẹ
4 vị cao niên (trong đó có Ba 3) dâng hương
Tham gia chủ lễ có Đức Giám Mục địa phận Kalamazoo, Cha chánh xứ, và hai Cha khách.
Đức Giám Mục cắt băng khánh thành, và làm phép cho tượng

Nói thêm một chút về tượng Đức Mẹ này, được đặt mua tận bên Roma. Kết quả lựa chọn là do sự bỏ phiếu của giáo dân trong giáo xứ khi hồi đầu đưa ra 3 khả năng : Đức Mẹ đội mũ triều thiên, Đức Mẹ mặc áo dài khăn đóng, và Đức Mẹ La Vang. Cuối cùng là hình Đức Mẹ đội mũ triều thiên (nhưng không có mũ). Cả giáo xứ đã đóng góp hơn 20,000$ trong việc mua tượng, shipping, và rất nhiều nhân lực ra tay xây tượng đài. Tượng để ngoài trời nên chỉ đơn thuần màu trắng, không sơn phết lộng lẫy như bức tượng Đức Mẹ trong thánh đường

Rước kiệu Đức Mẹ vào nhà thờ làm lễ tiếp
Đoàn diễu hành rồng rắn lên mây
Trong đó có


Vào nhà thờ làm lễ như bình thường

Behind the scenes.
Trước lễ, trời mát mẻ

Sau lễ, trời nóng quá, diễn viên mất hết phong độ, hahaha!!

Wednesday, August 5, 2009

9-month Wellness Check-up

Mới đưa T đi khám bác sĩ về. Chỉ là check up định kỳ vào 9 tháng tuổi thôi.
Phòng khám số 6:
Hình này có con thỏ nằm ngửa phơi bụng giống T :-)
Là đây !!
Ba S đang hù là sẽ chích T !

Đem T đi cânKết quả :

Length = 27 in. 1/4 (between percentile 25 and 50 )
Weight = 18 lbs 4 oz (between percentile 25 and 50)
Head Circumference = 18 in. ( in percentile 90)


So với lần khám lúc 6 tháng , thì T tăng được 3 lbs (trung bình ! Nhưng cũng là tốt vì mới bệnh xong). Còn chiều dài thì quá dzỏm, 3 tháng mà dài thêm có 1.5 inches. Coi chừng bị lùn !!

Head circumference: 18 inches
Chest circumference: 19 inches
Các số này bình thường, không có gì phàn nàn.

Cô y tá cặp thủy vô nách cho T, được 98oF (bình thường)

Bên cạnh là tập hồ sơ sức khỏe của T . Vì lý do private trên internet, mẹ đã blur phần tên tuổi và thông tin trong giấy

Lần này không chích ngừa, nhưng có thử máu để đo Hemoglobin trong máu (để xem có thiếu máu không, và có thiếu Fe (sắt) không (Con nít khám ở VN không có thử trò này ! Chắc là khỏi thử cũng biết thiếu máu, vì dinh dưỡng kém hơn con nít Mỹ :-)).
Đây là dấu vết chích máu ngón tay.


Sau khi khám xong, bác sĩ khen Excellent !! Hẹn gặp lại bs sau 3 tháng nữa, lúc T 1 tuổi .